NAM MÔ QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT MA HA TAT

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

" RA ĐI " ?


Thế là cũng đã qua những ngày đen tối nhất của Bà và cũng là những ngày tưởng chừng như đang ở dưới một vực thẳm  nào đó của tôi . Đó là những ngày Bà chịu đau đớn về thể xác do mổ ; đau đớn về tinh thần vì nghỉ rằng cuối đời lại chịu nghiệp mổ xẻ . Đúng là tâm hồn tôi như đang ở dưới một vực thẳm nào đó . Không thể được ! Bà - người lập chùa cho người đời học Phật thì không thể ra đi trong hoàn cảnh như thế được mà phải đi trong niềm an lạc vô biên , nhẹ nhàng mà thanh thoát ra đi kìa ! Và người như Bà thì bệnh hoạn hôm nay phần lớn là do ngoại cảnh làm Bà ăn uống và tiêu hóa kém thôi ! Hôm người ta đưa Bà từ BV về để " Hộ Niệm" thì tôi thật sự hụt hẩng . Tôi không biết mình sẽ có vai trò gì trong cuộc " Hộ Niệm " ấy ? Và tôi sẽ thế nào nếu Bà lại ra đi trong hoàn cảnh như thế này ? Đạo tràng đang niệm cho Bà , còn tôi thì ra tít ngoài sân chùa và ngồi một mình ( dĩ nhiên là vẫn niệm Phật miên man trong đầu ) . Hôm rồi Chị ( cháu Nội của  Bà ) nói với tôi rằng chị cũng không tin Bà sẽ ra đi lúc này . Chị kể , ngồi niệm Phật với đạo tràng chị bổng thấy chung quanh tối đen , vừa lác ấy lại có một vòng tròn sáng phía trên trời và một lúc sau vòng tròn ấy từ từ khép lại . Dường như đó là điềm báo rằng : Bà chưa ra đi lúc này đâu ! 
Và sau vài ngày niệm Phật sức khỏe  Bà dần hồi phục . Trong tôi lại dâng lên một niềm an lạc thật vô biên bởi vì cái ý thật dứt khoát của tôi rằng : Bà không thể ra đi lúc này , lại đúng !  
Sau đó , Bà lại trở vào BV để BS săn sóc thêm cho Bà . 3 ngày đầu Bà hôn mê sâu . Lúc tỉnh lại Bà kể với Chị rằng : Bà đã đi gặp Bố , Mẹ đã mất của Bà . Bà cũng may mắn được diện kiến Đức Di Lặc và được Ngài tiếp chuyện nữa . Thật là một mẫu chuyện Chị kể lại vô cùng xúc động và hạnh phúc cho Bà  ! .
                 Bà ơi !                                                                          
  Vô biên an lạc đến cho mọi người mọi loài !

  A Di Đà Phật !

DâNq